Đêm Giáng Sinh Ở Tiếng Tơ Đồng – Hồi Ký Về Một Mối Tình Giang Hồ Sài Gòn Thập Niên 90
Người ta bảo rằng, càng về già, ký ức lại càng dễ len lỏi về những ngóc ngách xa xôi nhất trong tâm trí, giống như Sài Gòn về đêm – càng khuya càng sâu thẳm, càng tĩnh mịch càng bật lên âm sắc của quá khứ. Tôi – một nhà báo đã nhiều năm rong ruổi khắp các ngóc ngách thành phố, nay tóc đã ngả muối tiêu, bất giác ngồi giữa Sài Gòn trở về sau bao nhiêu năm xa cách, lại bất chợt bị hút về một đêm Giáng sinh cũ. Đó là đêm tiếng nhạc phòng trà Tiếng Tơ Đồng hòa quyện cùng ánh đèn vàng ủ ê, kể về mối tình ngang trái, bi hùng của Phạm Thị Thanh Tuyền và Giang Đỗ – hai con người thuộc hai thế giới khác biệt, bị cuốn mạnh vào nhau bởi ngọn lửa đam mê và cả những tượng hình hằn sâu của giới giang hồ đất Sài thành thập niên 90.
Mở màn ký ức: Đêm Giáng sinh ở Tiếng Tơ Đồng
Nếu đời tôi là một cuốn phim chiếu chậm, đêm Giáng sinh năm ấy chắc chắn là một đoạn phim bật slow-motion đẹp buồn trong trí nhớ. Tôi còn nhớ rõ cái lạnh nhè nhẹ của Sài Gòn năm ấy – chỉ vừa đủ để người ta ngồi sát lại bên nhau, vừa đủ để một phòng trà ở trung tâm thành phố luôn kín ghế. Tiếng nhạc Jazz, tiếng cười của khách và hương rượu tây phảng phất giữa làn khói thuốc mờ ảo, tất cả đẩy tâm trạng của tôi về mức cao trào khó nói thành lời.
Tôi ngồi ở bàn cuối cùng gần sân khấu cùng một vài người bạn thân, bao gồm cả những quan chức, doanh nhân, nghệ sĩ mà giờ đây đã có người ra người vào, có người vẫn ở trên đỉnh danh vọng, có người chọn sống an phận lặng lẽ. Đêm ấy, ngoài kia là phố xá rộn rã chuông xe, cây thông Noel sáng rực rỡ nơi cửa sổ lớn của phòng trà. Đêm ấy, có hai nhân vật mà tôi chẳng bao giờ quên tên: Phạm Thị Thanh Tuyền – người phụ nữ vừa sắc sảo, vừa đau khổ, và Giang Đỗ – gã đàn ông được sinh ra từ lòng giang hồ, vừa nghĩa khí vừa dữ dằn như một bóng tối không điểm dừng.
Sài Gòn thập niên 90 và thế giới ngầm
Nhắc đến Giang Đỗ là nhắc đến một nhân vật mà ai ở chốn này thời ấy cũng phải nghiêng mình dè chừng. Dòng máu giang hồ chảy trong từng hơi thở của cậu ta, và nhất là chị gái của Giang – Giang Hồ, người lập nên tiếng tăm lẫy lừng trong giới, cứng cỏi, dễ khiến người ta vừa ngưỡng mộ vừa khiếp sợ. Nhà của tôi thời đó, mặc dù thuộc vào hạng khá giả, lại nằm ngay vùng đất thường có nhiều khách giang hồ lui tới. Sòng bạc, vũ trường, phòng trà, tòa nhà đèn vàng, những bóng người thắt cà vạt cứng cáp khoác lên mình những chiếc áo da bóng loáng – Sài Gòn vào thập niên 90 là sự pha trộn kỳ lạ giữa lãng mạn và tăm tối, quyến rũ và hiểm nguy.
Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ có dịp viết về mối tình ấy, cho đến một lần bất chợt gặp lại Tuyền trong tâm trí, giữa khói thuốc già và tiếng xe máy vang vọng ngoài cửa. Thời ấy, nhà của tôi luôn mở rộng cửa cho những người thân quen và cả những khách giang hồ của Giang và chị gái. Giang Hồ, tên người nghe đã ghê nhưng con người còn dữ dội hơn cả tiếng đồn. Bà ta từng một thời làm mưa làm gió khắp quận 5, nắm giữ bao nhiêu mối làm ăn lớn nhỏ, uy nghi và khó gần đến mức đàn ông còn phải nể. Giang Đỗ – ngược lại – sở hữu vẻ ngoài lạnh lùng, đôi mắt sắc lạnh và luôn mang theo một cái nhìn bất cần. Thế nhưng, khi yêu, cậu ấy bốc đồng và dữ dội không kém, tình yêu với Tuyền như một ngọn lửa vừa ấm vừa dễ thiêu rụi bất cứ ai.
Những ngày đầu gặp gỡ và mối tình buổi đầu
Tôi nhớ như in lần đầu tiên gặp Tuyền trong một bữa cơm ở phòng khách nhà tôi – nơi mà khách ra vào chưa khi nào ngớt. Tuyền đẹp một cách sắc nét, không phải kiểu mong manh mà là sắc sảo, mạnh mẽ – ánh mắt khi nhìn Giang luôn xen chút e dè, chút khát khao và cả nỗi lo sợ thẳm sâu. Chính chị gái Giang Đỗ – người mà giới giang hồ nể sợ – đã giới thiệu Tuyền cho tôi: "Đây là người sẽ thay đổi đời thằng em tôi, hoặc là đẩy nó xuống vực sâu hơn nữa."
Căn bếp nhỏ trên lầu một trở thành nơi hé lộ những bí mật đầu tiên của đôi trẻ. Nhiều lần Giang và Tuyền đến chơi khuya, thậm chí đã gần sáng mới quay về vì say sưa bên nhau, hoặc cãi vã tới mức cả khu phố nhỏ phải nghe tiếng cãi nhau vọng lại. Những đêm như thế, tôi nhìn họ – một đôi lứa nghiệt ngã giữa Sài Gòn hoa lệ, vừa yêu vừa thử thách bão giông.
Đoạn trường trong tiếng nhạc phòng trà – Đêm Giáng sinh định mệnh
Đêm Giáng sinh ấy, mãi chẳng bao giờ phai mờ trong trí tôi. Sau buổi học về khuya, tôi tới phòng trà Tiếng Tơ Đồng như đã hẹn, bàn tiệc đầy đủ những khuôn mặt quen thuộc của Sài Gòn: cán bộ, nghệ sĩ, thương gia… Nhưng tất cả ồn ào ấy như lùi xa khi tôi nhìn thấy Tuyền. Cô đang ngồi một mình, ánh mắt buồn rượi, xiết chặt ly rượu trong tay giữa căn phòng loang loáng ánh đèn. Xung quanh là tiếng nhạc, bên ngoài là bình yên của Giáng sinh, mà trái tim cô như vỡ ra trăm mảnh.
Giang Đỗ đã đến, không phải bằng dáng vẻ hào hoa như những thanh niên thành phố, mà ánh mắt lạnh băng, khuôn mặt sầm sì uất ức. Những cuộc cãi vã, hờn ghen của giới giang hồ chưa bao giờ nhẹ nhàng. Tôi còn nghe Hằng – một người yêu cũ từng bị Giang đánh tại vũ trường. Đêm đó, Giang nổi cơn ghen điên dại, mọi người bàng hoàng trước một Giang Đỗ cuồng si, bất định – hắn lao vào giữa bao khách khứa, không ngại vùng tay tát Hằng mạnh tới mức khiến cô gái ấy rơi nước mắt. Dư luận ở phòng trà lúc đó như ngưng đọng vài giây, chỉ còn nhạc và những tiếng xì xầm sốc nặng.
Tôi – người chứng kiến, chỉ biết thở dài. Với Giang, yêu là chiếm hữu, là tuyệt đối. Nhưng với Tuyền, đó là một viên thuốc độc bọc đường. Đêm Giáng sinh, những vết thương lòng trở thành định mệnh không thể nào xóa nhòa.
Tôi, nhà báo của đôi mắt nhìn đời
Làm nghề báo, nhìn người như đọc hàng ngàn cuốn sách, mà có cuốn khiến ta day dứt mãi không nguôi. Đối với tôi, Tuyền là hiện thân cho vẻ đẹp nữ tính giữa cảnh giang hồ dữ dội, cô giống một cành hoa mong manh nhưng nhỡ vùi mình kiêu hãnh trên bãi cát khô cằn. Tuyền – ngày ấy chẳng chịu nổi sự kiểm soát ngột ngạt và những cơn ghen tuông mù quáng của Giang Đỗ. Họ lướt qua đời nhau trong một vũng nước mắt và những nỗi đau lặng thầm khó ai thấu tỏ.
Tôi từng hỏi Tuyền, sao lại chấp nhận một mối tình vừa dữ dội vừa nguy hiểm đến thế. Cô chỉ cười rất buồn, ánh mắt ánh lên mảnh tro tàn của một thời yêu đương nồng nàn nhất đời. “Có những người như tôi, chú à, yêu rồi thì không biết sợ. Nhưng cũng vì yêu quá... nên mới biết sợ đau.”
Hồi ức không nguôi, Sài Gòn ngày trở lại
Năm tháng trôi đi, căn nhà tôi xưa nay yên vắng hơn, bạn bè tản mát, những bữa tiệc khuya thành quá khứ. Có lần, tôi quay lại Tiếng Tơ Đồng, tất cả đã khác xưa, nhưng ngọn đèn vàng và tiếng nhạc trầm bổng vẫn còn vương chút hồn cũ. Tôi đi dọc Nguyễn Huệ, con phố vẫn đông nghẹt người và xe, nhưng lòng tôi lại chơi vơi với câu hỏi về những phận người từng ngang qua đời mình. Gặp lại hình bóng Tuyền trong một chiều Sài Gòn chập choạng, tôi bỗng thấy day dứt mãi một mối tình tan vỡ không phải vì thiếu tình yêu, mà vì sự khốc liệt của thế giới quanh họ – nơi giang hồ, luật lệ không dung thứ trái tim yếu đuối.
Người ta nói, mối tình đầu bao giờ cũng khắc sâu nhất, nhưng tôi lại nghĩ, có những cuộc tình không phải gắn bó lâu dài, mà là thoáng qua, nhưng đau và ám ảnh tới tận cuối đời. Đêm Giáng sinh năm ấy, Tiếng Tơ Đồng vẫn còn ngân vọng đâu đó trong miền ký ức, như lời nhắc nhớ rằng: Sài Gòn – thành phố ngắn chẳng tày gang, lại là chỗ trú ẩn của biết bao linh hồn phiêu bạt và những câu chuyện tình bi thương như thế.
Những lời tự sự cuối cùng
Tôi vẫn thường tự hỏi nếu ngày xưa Tuyền không vướng vào nghiệp tình với dòng máu giang hồ của Giang Đỗ, liệu cuộc đời cô có được bình yên hơn không? Nhưng có lẽ số phận đã an bài, cuộc tình ngắn ngủi mà dữ dội kia không dành cho sự an nhiên. Người ở lại – như tôi – chỉ biết nâng ly rượu muộn, tiếc thương và hoài niệm, thỉnh thoảng một đêm nào đó lại thẫn thờ bước giữa lòng Sài Gòn, nghe những nốt nhạc cũ và thì thầm gọi tên một người đã khuất bóng.
Sài Gòn về đêm, dù đã không còn "giang hồ một thời" như thuở ấy, nhưng hình bóng của Giang Đỗ, tiếng khóc nức nở của Tuyền và ánh đèn vàng của Tiếng Tơ Đồng, vẫn sẽ sống mãi trong những ký ức cằn cỗi của tôi, người già ngồi kể lại một mối tình lâm ly bi đát – câu chuyện của những năm tháng không thể nào quên.
Nhận xét
Đăng nhận xét