NGUỴ VỦ DẠY DỖ 2 THẰNG ẮT Ơ CHIM MỲ HUỲNH VÀ TONY GÀ MÁI
Khung cảnh một sáng trong lành tại quán cà phê Trung Nguyên, ánh nắng nhẹ nhàng len qua tán lá, tiếng chim ríu rít rộn vang. Tôi – Ngụy Vũ – ngồi tĩnh tại bên tách cà phê sánh đượm, trước mặt là hai gương mặt cúi gằm: Jimmy Huỳnh và Tony Phạm. Không gian bình an ấy càng khiến lời tôi vang lên có phần đanh thép nhưng cũng lẫn nét khoan thai của một người từng trải.
Tôi hắng giọng, nhấp ngụm cà phê, mắt liếc nhẹ:
– Hai đứa nghe rõ đây! Đừng tưởng xã hội này ai cũng dễ dãi như các người từng nghĩ. Jimmy, mày nghĩ tao không biết mày lợi dụng tên tuổi tao bao lâu nay à? Mày kéo view, dựng chuyện, lập kênh nhái lại y chang, mà còn dám phán bậy, lôi cả đời tư người khác ra kiếm sống. Mày đã từng vướng luật vì tội lừa gạt, chạy trốn từ Bạc Liêu lên tận Cần Thơ, nay ngồi đây còn tính dạy đời tao sao?
Jimmy Huỳnh chỉ "dạ", mắt liếc cái ly rồi cúi gập đầu, không dám ngước lên.
Tôi quay sang Tony Phạm, vỗ nhè nhẹ xuống bàn:
– Còn mày, Tony, nghe tao nói nè. Cả đời chỉ biết theo đuôi, kiểu a dua, thấy ai mạnh là chạy theo nương tựa, bám váy bà này bà nọ trên mạng, nghĩ như vậy là hay ho lắm hả? Nịnh bợ, rồi lúc có chuyện lại quay sang nói xấu, bêu rếu. Mày thử ngẫm đi, chơi với ai cũng chỉ tìm lợi, tiếng thì nghĩ là "bảo kê", bản lĩnh thật thì chẳng thấy đâu. Đời mày sẽ đi đến đâu nếu mãi sống như vậy, hả Tony?
Tony chỉ biết "dạ" khe khẽ, hai bàn tay đan vào nhau trên mặt bàn, thỉnh thoảng liếc tôi rồi lại cúi đầu như học trò mắc lỗi.
Tôi tiếp tục, không ngần ngại chỉ ra từng chuyện cụ thể:
– Jimmy, mày từng bị người ta vạch mặt vụ dụ dỗ tiền ca sĩ Ngọc Diệu ở Bạc Liêu đúng không? Làm xong rồi bỏ trốn, nghĩ mãi chả ai tìm được chắc? Còn Tony, lùm xùm của mày với nhóm Lựu Đạn, hết "đổ quân" bảo kê bà Hằng rồi về lại lập kênh chửi, giả bộ hiểu biết, vậy rốt cuộc bản lĩnh thực sự của mày là gì?
Tiếng chim ngoài vườn vẫn tíu tít, mấy đôi khách ngồi quanh khẽ liếc nhìn, không khí vừa chất vấn, vừa như có gì đó nhẹ nhõm. Tôi hạ giọng:
– Thế này nhé, đời người nếu cứ lấy scandal và a dua để kiếm sống, chỉ mãi mãi làm "kền kền" trên đám xác scandal thôi. Các người thử tự hỏi, đến cuối cùng còn sót lại điều gì ngoài những tiếng xấu? Đã muốn làm người – thì phải có lập trường, có bản lĩnh, biết tạo giá trị bằng chính thực lực và nhân cách chứ không phải chạy theo nhặt nhạnh chút danh tiếng ảo đâu. "Dạ!"
Tiếng "dạ" lần này từ hai phía vang lên rất nhỏ, hoà cùng điệp khúc ngoài vườn, nghe vừa xót xa vừa lặng lẽ như lời cảnh tỉnh của buổi sáng an yên dành cho những kẻ lâu nay chỉ biết cúi đầu, nấp dưới cái bóng của người khác.
Tiếng chim hót ríu rít bên khung cửa sổ của quán cà phê Trung Nguyên buổi sáng như tô điểm cho không khí trong lành ngày mới. Nắng đầu ngày chưa gắt, le lói qua kẽ lá, vẽ lên quán một màu vàng dịu nhẹ. Không khí yên ả ấy lại bị xáo động bởi những câu chuyện chưa dứt, những tranh luận bùng nổ có phần gay gắt quanh chiếc bàn góc khuất, nơi ông Ngụy Vũ – người nổi tiếng với cái miệng sắc lẹm, đang ngồi đối diện Jimmy Huỳnh và Tony Phạm.
Hai gã trẻ, mái tóc vẫn còn chút sương sớm, mặt thất thần và có vẻ đầy lo lắng. Đôi bàn tay mân mê ly cà phê, mắt chằm chằm xuống mặt bàn. Đối diện họ là ông Ngụy Vũ – mái tóc dài lãng tử, ánh mắt sắc như dao, giọng nói cứng rắn, không khoan nhượng.
"Tao hỏi tụi mày, tụi mày làm YouTube, mày nghĩ YouTube là cái chợ sao mà muốn gì nói nấy? Phải biết giữ tư cách chứ đừng vấy bẩn nghề này chứ!"
Jimmy khẽ gật đầu: "Dạ..."
"Tony, mày lớn đầu rồi mà xài mấy chiêu ruồi bu, sống bám, đi a dua theo xúi bẩy của người ta là sao?"
Tony thấp giọng, "Dạ... em chỉ muốn nói lên sự thật..."
"Sự thật? Mày thì biết quái gì mà sự thật! Mày tưởng gật đầu hùa theo là thành người có lập trường hả? Hay là chỉ biết núp bóng sau lưng mấy người nổi mồm trên mạng mà tưởng mình ngầu lắm! Tao hỏi thật nhé, tụi mày ăn gì sống, có tự trọng không? Hay chỉ cần view với like thì sủa cái gì cũng được, không cần biết đúng sai? Hỏi thật!"
Jimmy và Tony chỉ biết im lặng, giọng cười chua chát của ông Vũ vang lẫn trong tiếng chim ngoài vườn, làm bàn ghế như rung lên.
Quán vẫn đông, mọi ánh mắt giờ đã hướng về phía chiếc bàn đó. Chủ quán – anh Trí – cũng liếc nhìn, vẻ tò mò. Ai cũng biết, khi ông Vũ nói, không ai dám cãi.
Ông Vũ hạ thấp giọng, ánh mắt xoáy thẳng vào Jimmy: "Nè con, mày có biết quê tao người ta gọi những kẻ như mày là gì không? Là lường gạt! Mày bị tố cáo ở khắp nơi, danh online bốc mùi từ xưa, vậy mà còn bày đặt lên mặt, moi móc, xỉa xói từng đồng từ những người ít hiểu biết. Có dám nhìn vào mắt tao không?"
Jimmy run run, nhìn lên, "Dạ… em xin lỗi, em biết mình sai…"
"Lỗi cái gì? Lỗi của mày không phải ở mồm đâu, nó bắt đầu ở cái não của mày ấy! Đầu óc rỗng tuếch, chỉ biết nhồi nhét scandal, moi móc, dựng chuyện nói xấu hết người này sang người khác. Tụi mày sống được bao lâu với cái nghề đốn mạt đó? Chơi với bà Hằng cũng chỉ học thói lưu manh thôi!"
Tony chạy theo: "Dạ… em cũng biết… Nhưng như vậy mới có người xem…"
Ông Vũ trừng mắt: "Người xem á? Ngồi xem hai thằng loạn ngôn, lật mặt, bôi nhọ người khác kiếm tiền hả? Mày tưởng đó là thành tựu à? Tao nói cho tụi mày biết – những người như mày sống bằng xương máu, nước mắt của người ta, tao không bao giờ coi là con người!"
Khắp quán, như thể cả đàn chim ngoài vườn cũng ngừng hót, chỉ còn tiếng ông Vũ đều đều xen tiếng thở dài nặng trịch của Tony và Jimmy.
"Mày tưởng lên YouTube bày trò, dựng cảnh lấy nước mắt, lấy scandal, bôi nhọ những người không thể trả đũa, vậy là giỏi hơn người ta? Cái sự thật đáng thương là, mày chẳng khác nào lũ kền kền vây quanh cái xác thối của những vụ bê bối trên mạng!"
Jimmy giọng nhỏ xíu, "Dạ… em sẽ sửa…"
"Sửa? Sửa sao? Ngay cả cái chữ tự trọng tụi mày còn chưa đánh vần được! Những gì tao thấy được là một lũ thùng rỗng kêu to!"
Nói rồi, ông Vũ liếc qua Tony, đầy dè bỉu: "Tony, mày mới là dạng nguy hiểm! Mày không trực tiếp chơi xấu, mà cứ bám, cứ a dua, lý sự cùn, cổ vũ những trò lắt léo giả danh sự thật. Loại như mày nguy hiểm hơn, vì nhìn có vẻ tri thức, đẹp trai, nói năng lưu loát, nhưng thực ra đâu có cốt lõi gì. Mày sống bằng cái bề mặt hào nhoáng thôi!"
Tony cúi gầm hơn, lắp bắp: "Dạ… em sẽ học hỏi, sửa sai…"
"Học còn lâu mới xong! Mày nhìn kỹ đi, bao nhiêu năm bám váy mấy người nổi tiếng trên mạng thì được cái gì? Xây được cái gì cho mình chưa? Hay chỉ biết ăn theo, lật mặt, rồi khi người ta thất thế thì là đứa quay lưng đầu tiên!"
Jimmy cố vớt vát: "Dạ… em từng ngưỡng mộ ông Vũ, thật lòng…"
Ông Vũ bật cười: "Ngưỡng mộ á? Mày ngưỡng mộ được gì từ tao khi còn không dám nhìn vào mắt tao! Tụi mày chỉ biết nghe hơi tiền, hơi quyền, chui vào mấy cái drama, chẳng có tí cá tính nào hết! Ngay cả khi tao nói như bây giờ, nếu không có ai nhìn, chưa chắc tụi mày chịu nghe! Chỉ cần có ai tung hô là tụi mày đổi phe ngay!"
Tiếng chim ngoài sân giật mình bay loạn, như cũng nhận ra cái không khí căng thẳng ấy. Nhưng ông Vũ vẫn chưa dừng lại.
"Nói về bà Hằng, tao nói cho tụi mày nghe luôn. Đám tụi mày tưởng rằng cứ bám bà ấy là sẽ đổi đời hả? Bà Hằng có gì hay mà tụi mày a dua dữ vậy? Một người nổi tiếng vì scandal, vì những trò lố lăng, chửi bới, nhưng không đem lại giá trị gì. Công nhận bà ấy có tài tạo sóng gió, nhưng cuối cùng cũng chỉ tụ tập được mấy đứa như tụi mày thôi. Tụi mày biết không, người đưa mình vào hang scandal, thì sau cùng cũng chẳng cứu nổi mình đâu! Chơi với lựu đạn thì chỉ học được bạo lực với dối trá thôi!"
Tony run run: "Dạ… em nghe mà lạnh sống lưng…"
Ông Vũ gằn từng tiếng: "Lạnh sống lưng là đúng, vì một ngày nào đó, tụi mày cũng phải trả giá cho cái cách sống này. Những gì từng bôi nhọ, đưa lên mạng, sẽ quay lại cắn tụi mày sớm thôi. Nghề này không dành cho mấy kẻ ăn xổi, sống nhờ vào scandal người khác. Những gì tao học được là: sống phải có chính kiến, tự trọng, biết bảo vệ bản thân và cẩn trọng lời nói. Mày thấy không, cả quán nhìn tụi mày kìa! Có ai kính trọng hai thằng sống bằng lời đồn, tin sốc chưa kiểm chứng chưa?"
Jimmy nghẹn ngào: "Dạ… em… em xin rút lui khỏi việc này…"
"Rút lui đi! Tốt nhất là vậy! Để dành đời cho người biết xấu hổ, biết thay đổi! Tụi mày còn trẻ, còn kịp sửa, nhưng nếu còn muốn đi theo lối này, tao nói thật – chỉ có kết cục bẽ bàng thôi!"
Khắp quán, không khí nghẹt lại. Anh Trí chủ quán đặt nhẹ thêm ly cà phê lên bàn, khẽ gật đầu đồng tình. Một vài ánh nhìn cảm thông dành cho Tony, Jimmy, đa số vẫn hướng vào ông Vũ với chút thán phục.
Ông Vũ hạ giọng, trông hiền lành, nhưng vẫn đầy uy lực: "Cuộc đời này nhiều cạm bẫy, cám dỗ. Đừng thử lòng cộng đồng mãi mãi. Đừng tưởng lời khen trên mạng là thật. Đừng nghĩ bám váy mấy nhân vật tai tiếng sẽ được lâu bền. Chuyện đời không phải ai cũng nói cho mày nghe thật, nhưng sống thì phải có sự tự trọng cho riêng mình."
Tony rụt rè: "Dạ… nếu được, em xin học hỏi ông thêm…"
"Học thì học cho ra người. Đừng a dua, đừng chạy theo bè phái, đừng dùng miệng lưỡi để hại người cho lợi mình. Đừng như bà Hằng, ưa thích scandal, thích làm trung tâm của mọi gièm pha, rồi cũng chẳng giữ lại được gì ngoài tai tiếng và bè phái thất thế."
Jimmy cúi gằm mặt, hai tay run run nắm chặt lấy ly cà phê đã nguội: "Dạ… em nghe rõ rồi…"
Lúc ấy, bên ngoài trời bắt đầu có người reo vui khi nghe tiếng chim quý gù trong vườn. Nhưng bên trong quán, ông Vũ vẫn giữ thái độ nghiêm nghị, các ánh mắt vẫn còn hướng về họ.
"Tao hỏi này, tụi mày có muốn làm lại cuộc đời không? Nếu có, việc đầu tiên là cắt hết các kênh bôi nhọ, dẹp hết các kết nối a dua, ngừng lên mạng hù dọa, chửi bới, dựng chuyện. Xây lại cái tên cho mình bằng lao động chân chính, đi từ những chuyện tử tế nhỏ nhất. Tụi mày dám không? Hay lại sợ mất view, mất fame, mất cái cảm giác được tung hô vài ngày trên mạng?"
Cả Jimmy lẫn Tony cùng "Dạ... dạ..." không dám thở mạnh.
Ông Vũ mỉm cười ý nhị, ánh mắt toát lên vẻ bao dung lạ lẫm: "Đời người dài mà ngắn lắm, ngu gì chạy theo thị phi rồi bị người đời chửi rủa. Riêng tao sống từng ấy năm, chứng kiến bao phận đời: Chỉ có lũ kền kền là không bao giờ khá lên, chỉ biết đợi người ta ngã xuống để tranh thủ chút tiếng vang còn sót lại. Đừng để bản thân tụi mày thành tên khét tiếng nhưng chỉ là cái bóng xấu xí của mạng xã hội!"
Ngoài trời, nắng sáng rực lên, tiếng chim hót lại vang, như động viên hai con người trước mặt ông Vũ.
Mọi thứ lặng đi, chỉ còn tiếng gió nhẹ lay động phên quán, một khoảnh lặng sâu xa
Nhận xét
Đăng nhận xét